Sương Anh

MƯA PARIS

Paris đêm về mưa như thác lũ
Khiến lòng buồn chạnh nhớ kỷ niệm xưa
Đôi bàn tay nhỏ bé hứng sao vưà
Những giọt nhớ tràn trề trong ký ức

 

Linh hồn em bước ra ngoài cõi thực
Lang thang trời mưa gió buốt tim côi
Tìm quán quen đến chỗ đã từng ngồi
Nhìn thiên hạ đôi từng đôi sánh bước

 

Ước gì...xin cho thời gian quay ngược
Em như thuở nào được cạnh bên anh
Trong gió mưa hai đưá vẫn yên lành
Chung chiếc dù song hành trên phố cũ

 

Bàn chân côi đưa về ngang quán trọ
Lòng bỗng chùng tim rạn vỡ buồn đau
Em đây rồi, còn người ấy ở đâu ?
Hồn héo hắt giọt sầu theo mưa đổ

 

Em vẫn đây, vẫn chờ nơi con phố
Bụi thời gian mộ phủ trái tim buồn
Cạnh bên đời đâu còn bóng người thương
Mưa nặng hạt đường khuya anh vắng bóng

 

Em đang khóc hay Paris lệ xót
Thương phận người thiếu phụ đứng trong mưa
Đêm hôm nay quán vắng khách lưa thưa
Tiễn em về ...hạt mưa rơi gõ nhịp

 

Phải về thôi
tôi ơi đừng  đi tiếp
Chỉ thêm buồn
lòng da diết khôn nguôi

 

Và đêm nay
Paris
mưa vẫn rơi...
còn rơi mãi...
rớt xuống đời
cô phụ


Sương Anh

Được bạn: vdn 3.12.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "MƯA PARIS"